Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

28 tuổi, 5 năm làm bốc vác, tôi ôm ước mơ vào Đại học

Đại học không phải là con đường duy nhất để thành công nhưng nó là con đường sáng sủa nhất, ít va chạm nhất để đến với những điều tốt đẹp trong cuộc sống…

Bạn nhận ra điều đó từ khi nào? Còn tôi, tôi nhận ra điều đó cách đây đã 5 năm nhưng cho đến hiện tại, tôi mới có đủ can đảm để thực hiện điều đó. Với nhiều người, 28 tuổi họ đã có trong tay tấm bằng tốt nghiệp Đại học, một chức vụ nho nhỏ ở một công ty nào đó, một gia đình riêng để vun vén và xây đắp. Riêng tôi, cái duy nhất mà tôi có là niềm tin: Tôi sẽ đỗĐại học. Bạn nghĩ, tôi sẽ làm được chứ?

Chuyện bắt đầu khi tôi vào cấp 3. Năm đó, gia đình tôi sa suýt vì làm ăn thua lỗ và em trai bệnh nặng, bao nhiêu tiền của gia đình cũng vì thế “đội nón” mà ra đi. Biết được bố mẹ không còn khả năng cho mình vào Đại học, tôi đâm ra nản, cộng thêm bị bạn bè xấu rủ rê, tôi lao vào ăn chơi, lêu lổng. Kết quả, từ một học sinh học lực khá, giỏi của lớp, tôi rớt xuống hạng yếu, kém, hạnh kiểm trung bình.

Thi xong tốt nghiệp THPT tôi bỏ nhà đi. Với số tiền chỉ vỏn vẹn chỉ 100 nghìn đồng, tôi từ Bình Thuận bắt xe vào Sài Gòn, đến bến xe miền Đông thì sạch nhẵn. Biết không thể quay về và cũng không thể dựa dẫm vào ai ở xa lạ này, tôi đành kiếm một công việc làm thời vụ để sống qua ngày. Bước vào đời làm thuê kiếm sống, tôi, năm đó mới chỉ 18 – cái tuổi mà lũ bạn tôi ở quê đang khăn gói chuẩn bị cho kì thi Đại học.

Biết tôi bỏ thi đi làm thuê kiếm sống một mình ở Sài Gòn nhiều bạn bè khi đó cũng tiếc nuối và tỏ ra bất ngờ lắm nhưng tôi đâu còn đường lui. Phần vì hoàn cảnh không cho phép phần vì trót lêu lổng, bỏ lỡ nhiều kiến thức, lúc đó tôi chỉ nghĩ duy nhất một điều: Đi làm kiếm tiền nuôi thân trước đã… Đại học tính sau!

Một ngày 12 tiếng thì thì tôi làm đến 14 tiếng đủ mọi nghề từ làm tạp vụ, phục vụ đến nhân viên giữ xe, lúc đó nhiều lần mẹ gọi điện cho tôi vừa khóc vừa bảo thôi thì về quê đi, khổ cực dù sao cũng là ở quê mình. Nhưng tôi không nghe, quyết bám trụ lấy thành phố này và sống cuộc đời lam lũ, khó nhọc. Mỗi lần chạy qua cánh cổng trường Đại học, đôi ba lần tôi chạnh lòng ngoảnh lại nhưng rồi cũng vụt qua để còn kịp chuyến giao hàng.Cánh cổng Đại họclúc ấy với tôi hãy còn là điều quá xa vời.

Làm bốc vác thuê nhưng tôi vẫn mơ ước vào Đại học (Ảnh minh họa)

Một năm sau, tôi gia nhập quân ngũ. Cũng chính thời gian này, tôi bắt đầu bình tâm lại, suy nghĩ nhiều hơn. Tôi nghĩ về những điều đã trải qua trong đời, về cái tuổi bồng bột bỏ nhà ra đi năm ấy, về những cực khổ từng nếm trải và về cả ước mơ vào Đại học thuở nào. Tôi mang suy nghĩ ấy tâm sự với một người bạn trong quân ngũ. Không ngờ, chính người bạn ấy lại kể cho tôi nghe câu chuyện của đời mình. Anh kể rằng mình từng là học sinh cá biệt trong lớp, từng bị đình chỉ học. Sau vài năm bôn ba anh quyết tâm quay lại trường hoàn thành kì thi tốt nghiệp và Đại học sau đó. Học Đại học được vài tháng anh nhận ra mình không phù hợp với chuyên ngành ấy. Bỏ Đại học, anh tiếp tục ông thi vào Luật. Năm đầu tiên anh rớt và năm sau cũng vậy. Và anh nói với tôi, sau khi hoàn thành kì nghĩa vụ quân sự này, anh lại tiếp tục ôn thi và tiếp tục hi vọng.

Tôi đã thật sự kinh ngạc với câu chuyện đó và hỏi anh vì sao vẫn tiếp tục bám lấy ước mơ vào Đại học dù còn rất nhiều con đường khác để chọn. Anh trả lời rằng vì Đại học là con đường sáng nhất, ít va vấp và ít đánh đổi nhất để đi đến thành công mà anh thấy lúc này…

Và tôi cũng nhìn thấy điều đó. Tôi bắt đầu tự hỏi mình suốt những năm tháng làm thuê quần quật, tôi đã có được gì cho riêng mình? Cầm đồng tiền mồ hôi nước mắt làm ra, tôi có được người ta tôn trọng? Tôi có dám ngẩng cao đầu khi vô tình chạm mặt bạn bè xưa trên phố, tôi có phải là thằng con trai đáng để bố mẹ tôi hãnh diện tự hào mỗi khi nhắc đến?

Thời gian trong quân ngũ kết thúc, tôi về lại quê nhà với quyết tâm học nghề, kiếm cơ hội vào Đại học. Năm 2008, tôi lấy được bằng lái xe trung cấp và trở lại Sài Gòn. Lần trở lại này, tôi không còn là cậu bé 18 tuổi bỏ nhà đi năm nào, với tôi, Đại học cũng không phải là điều quá xa vời không thể thực hiện… Lần trở lại này, tôi quyết tâm sẽ đỗ vào một trường nào đó ở Sài Gòn. Năm ấy, tôi, 23 tuổi.

Mãi đến 5 năm sau, tức là ở thời điểm hiện tại, tôi mới đủ tự tin đặt bút ghi tên mình vào hồ sơ đăng kí Đại học, ngành tôi chọn là Báo chí, khối C. Trong suốt 5 năm qua, tôi đã miệt mài làm việc sớm khuya, làm từ phụ xe đến bốc vác để kiếm tiền trang trải cuộc sống và để dành chút vốn liếng trang trải cho việc học. Một năm trở lại đây tôi đã bắt đầu tìm mua lại cuốn sách giáo khoa cũ của ba môn: Văn – Sử - Địa về ôn. Tôi cẩn thận bọc từng bìa sách lại để mọi người không biết tôi đang học sách gì, vì sợ rằng nếu biết được ý định vào Đại học của tôi, họ sẽ chế nhạo. Cứ thế, sau mỗi giờ nghỉ trưa, mỗi buổi tối xong việc, trở về xóm trọ, tôi lại chui vào một góc nhỏ của riêng mình để đọc lại sách và học thuộc từng sự kiện, chi tiết. Thỉnh thoảng, tôi cũng có tìm ra nhà sách và tìm đọc sách tham khảo, giải đề…

Đại học là ước mơlớn trong đời (Ảnh: Minh họa)

Va vấp cuộc đời dạy tôi biết chấp nhận những thất bại nhưng cũng cho tôi cách vượt qua để tiếp tục bước tới. Có thể, may mắn không mỉm cười với tôi trong kì thi này nhưng tôi tin với nỗ lực của mình, một ngày không xa tôi sẽ là sinh viên Đại học. Chờ tôi nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét